Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » 7788 em yêu anh » Phần 17

7788 em yêu anh

Phần 17

Bí mật, giấu diếm hay phản bội

Tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phí Duật Minh chuẩn bị cùng Khanh Khanh đi kiểm tra sức khỏe. Tối hômtrước, anh chính thức mời cô đến nhà ăn cơm với thân phận bạn gái, gặp anh trai và chị dâu của anh.

Mrs Phí bận rộn sắp xếp quà cáp, chuẩn bị đưa bọn trẻ về Hồng Kông đón Giáng sinh. Vì Khanh Khanh nên tạm gác mọi chuyện lại đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô. Mr Phí cũng về nhà tham dự.

Họ là người thân thiết nhất của Phí Duật Minh ở trong nước. Nhà họ Phí là một đại gia đình, họ hàng thân thích rất nhiều. Trên Phí Duật Minh có một anh trai, dưới có một cô em gái. Mọi người gọi anh Lão Bát là căn cứ vào thứ tự của các anh chị em trong họ. Điểm này khá giống với nhà Khanh Khanh.

Tuy trước đây Khanh Khanh thường xuyên ra vào căn biệt thự của nhà họ Phí ở Napa Valley, nhưng lần này là đến làm khách nhà họ Phí, dù sao thì thân phận cũng khác. Cô rất mong chờ, cũng rất lo lắng, có thể coi đây là lần đầu tiên chính thức gặp người nhà của người yêu, trong đó lại có một tầng quan hệ nhạy cảm, muốn xử lý tốt tình cảm cá nhân và công việc quả thực không hề đơn giản chút nào.

Tình hình tốt đẹp hơn cô tưởng tượng. Trước tiên bọn trẻ không có nhà, không luôn miệng gọi “Miss 77”. Vợ chồng Phí Duật Khâm lại là người rất cởi mở, thấu hiểu mỗi quan hệ của họ. So với họ, Khanh Khanh thấy người nhà mình có chút bảo thủ cực đoan. Thực ra hai người yêu nhau, là người nước nào hoàn toàn không quan trọng, tình cảm đến một mức độ nhất định, hố sâu ngăn cách dù lớn đến đâu cũng có thể vượt qua.

Như thường lệ, bữa tối được sắp xếp trong phòng ăn nhà họ Phí. Mrs Phí đích thân xuống bếp nấu thêm vài món, trong bữa ăn cũng nói những chuyện không liên.

Quan đến cuộc sống trường học. Vợ chồng Phí Duật Khâm hỏi thăm về gia đình Khanh Khanh, hỏi về sở thích của cô, ngôi trường mà trước đây cô học… Sau đó họ lại nói về những chuyện hồi Phí Duật Minh ở nước ngoài. Đến tận trước khi Ông Trác Thanh đưa Dương Tân về nhà, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Mrs Phí còn mở rượu vang, rót vào cốc thủy tinh, chạm cốc mấy lần, khiến Khanh Khanh có cảm giác giống như đang ở nhà mình.

Ông Trác Thanh vào cửa thì thấy cảnh tượng mọi người đang nâng ly cười nói vui vẻ. Anh ta đứng trong phòng khách một lúc rồi kéo tay Dương Tân lên tầng, cũng không chào một tiếng. Khanh Khanh ngồi cạnh Phí Duật Minh. Phí Duật Minh lờ đi như không có chuyện gì xảy ra, gắp thức ăn vào đĩa của Khanhkhanh, để cô nếm thử món thịt kho kiểu Hồng Kông của Mrs Phí. Dương Tân vốn định lại gần nói chuyệnnhưng bị Ông Trác Thanh kéo đi, đành phải theo anh ta lên tầng.

Mrs Phí không khó nhận ra sự bất thường giữa bốn người trẻ tuổi. Chẳng bao lâu hai người thay quần áo đi xuống, bị Mrs gọi lại: “Trác Thanh, em lại đây, dẫu sao cũng phải nói một câu chứ, đâu phải là người lạ, cô Mục, sau này gọi Khanh Khanh là được, cùng với Duật Minh…”. Mrs Phí cũng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả mối quan hệ này, thế nên lấy hai ly thủy tinh rót rượu, “Đây là bạn của Trác Thanh, Dương Tân, cùng uống một ly nhé”.

Phí Duật Minh và Khanh Khanh tỏ ra rất thân thiện. Ông Trác Thanh vắt áo khoác lên vai rồi nâng ly. Trong bốn người Dương Tân là người vui nhất. Cô không ngừng nháy mắt với Khanh Khanh. Họ đều là những cô gái trẻ, hiểu rõ tâm tư của nhau, ly rượu này uống vào, hương vị rất đặc biệt.

Ông Trác Thanh đưa Dương Tân đi, để lại hai chiếc ly thủy tinh. Họ ra ngoài không lâu thì vang lên tiếng khởi.

Động ô tô.

Mr Phí lại tìm chủ đề nói chuyện. Bốn người ngồi xuống tiếp tục nhấm nháp. Trước khi bọn trẻ về nhà, bữa tối kết thúc trong không khí tươi vui, nhẹ nhàng.

Tiếng bọn trẻ vang lên từ tiền sảnh. Phí Duật Minh định đưa Khanh Khanh về phòng nhưng cô lại đứng ở cửa cầu thang, muốn lại gần nói chuyện với Tiểu Hổ.

“Mẹ ơi, bao giờ Miss 77 lại đến?”. Là tiếng của Tiểu Hổ.

“Sau lễ Giáng sinh, Miss 77 cũng phải đón Giáng sinh”, Mrs Phí nói.

“Con nhớ Miss 77, con muốn cô ấy đến”, Tiểu Hổ nói.

“Miss 77 và chú đi rồi, chú không cho Tiểu Hổ Miss 77, chú cướp Miss 77 đi rồi. Miss 77 chỉ yêu chú, không yêu Tiểu Hổ, ô ô ô!”. Tiểu Long nói.

“Anh đáng ghét, đánh anh”. Tiểu Hổ sắp khóc, Khanh Khanh không đành lòng muốn đi xuống nhưng bị Phíduật Minh kéo lại.

“Cứ mặc kệ chúng, sau này sẽ quen thôi”.

“Em xuống xem thế nào”.

“Đừng đi, chúng không biết em ở đây”. Anh tiếp tục đi lên tầng, mặc kệ cô có muốn hay không, vẫn kéo cô vào phòng.

Sau thời kỳ rung động mãnh liệt nồng cháy, Phí Duật Minh đã suy nghĩ cân nhắc rất nhiều chuyện, lúc nào có thể đưa cô đi đâu, làm những gì, làm thế nào mới có thể khiến mối quan hệ này phát triển hơn nữa. Anh không phải là người có thể kiềm chế ham muốn, có bạn gái rồi liền có ý nghĩ “hưởng thụ” theo bản năng, nhưng suy nghĩ của cô thì không giống anh. Anh càng khao khát có một mối quan hệ vững chắc thì càng phải chú ý đến nhiều thứ, dĩ nhiên là càng phải chú ý đến suy nghĩ của cô hơn.

Phí Duật Minh ngồi trên sofa, cầm mô hình xe Hummer, nói hai câu liên quan đến xe hơi, thấy cô đangấm ức như muốn nói gì đó, liền dừng lại.

“Nói đi, em muốn nói gì?”.

“Trước đây… anh cũng thế này sao?”.

“Thế nào?”. Thấy cô chất chứa nhiều tâm sự, anh cũng muốn cô nói ra những điều mình đang nghĩ.

Khanh Khanh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chọn từ bảo thủ nhất: “Là… rất nhiệt tình…”. Anh là người từng trải, chỉ cần nghe là hiểu. Anh đặt mô hình xe vào tủ, đi đến góc phòng và nói: “Anh hiểu ý của em. Nói thẳng nhé, phải xem là với ai, vì là em nên anh mới như thế, nếu là một người không có tình cảm nào khác thì anh sẽ không thế. Môi trường, bối cảnh sống của chúng ta không giống nhau, quan điểm về rất nhiều vấn đề cũng khác nhau, chỉ có thể là hai người dựa vào nhau, cọ xát lẫn nhau. Anh không thể hoàn toàn biến thành người như em mong muốn. Em cũng sẽ không giống như các cô gái phương Tây. Vì thế hãy cứ là chính mình, cố gắng tiếp nhận đối phương. Giống như em thích dỗ dành trẻ con, không đành lòng khi thấy Tiểu Hổ khóc. Nhưng ở nước ngoài, bọn anh không quan tâm đến việc trẻ conkhóc, có nước mắt mới từ từ học cách biết tự lập, kể cả lúc chúng ngã cũng sẽ không đỡ chúng dậy. Từ nhỏchúng phải ở phòng riêng. Nếu cứ bảo vệ chúng theo cách mà người Trung Quốc làm thì mãi mãi chúng cũng không trưởng thành được, em hiểu không? Giống như anh út và mọi người trong gia đình em đối xử với em vậy, lúc nào cũng coi em là trẻ con”. Anh lấy chiếc gạt tàn đã lâu lắm rồi không dùng đến trên bệ cửa sổ, xoay xoay trên tay rồi nói, “Không nói chuyện này nữa, tóm lại, anh hy vọng em có thể từ từ thích nghi. Thời gian chúng ta đến nhà em do em quyết định, đến lúc đó cần phải chú ý những gì em suy nghĩ rồi nói cho anh biết”. Tuy ngoài miệng Phí Duật Minh nói hy vọng Khanh Khanh hoàn toàn tự lập nhưng vẫn đưa cô đi khám sứckhỏe.

Thời gian khám sức khỏe rất dài, phải kiểm tra rất nhiều thứ, nam nữ tách riêng. Trong thời gian chờ đợi anh ngồi ở đại sảnh đọc tạp chí. Vì không biết nhiều chữ nên anh chỉ giở ra xem tranh.

Lúc cô đi ra thì cũng đã quá trưa, tay cầm bản photo kết quả khám sức khỏe, sắc mặt u uất. Anh chạy lại muốn cầm đồ cho cô nhưng cô lại quàng khăn đi về phía thang máy ở đầu bên kia hành lang, hơn nữa càng đi càng nhanh.

Phí Duật Minh đuổi theo đến tận chỗ đỗ xe bên ngoài Khanh Khanh mới dừng lại, không biết cô đang giận chuyện gì mà hai tay run run. Anh đang định đi lên hỏi thì cô ngoảnh đầu lại lườm anh, sau đó đá cho anh một cái không chút khách khí. Tuy không đá mạnh nhưng trên quần của anh vẫn còn dính vết giày của cô.

“Sao thế? Nói hẳn hoi xem nào”.

“Không có gì”.

“Kiểm tra có vấn đề gì sao?”.

“Không!”.

Cô gào lên với anh, sau đó ra sức kéo cửa. Chìa khóa trong tay anh, anh không mở cửa xe cô không có cách nào cả.

“Anh mở cửa ra!”. Cô lại giận dỗi, Phí Duật Minh không hiểu gì cả.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”.

“Không sao”.

Hai người lớn đấu khẩu ở bãi đỗ xe giống như hai đứa trẻ con. Phí Duật Minh không nói lại được với cô, đi ra mở cửa. Trước khi lên xe cô lại quay người giẫm vào chân anh. Tuy cô chỉ cao một mét năm mươi tám nhưng trọng lượng toàn thân dồn vào ngón chân vẫn rất đau.

Nếu cái đạp chân trước đó vẫn còn có chút bông đùa âu yếm thì lần này Phí Duật Minh tức giận thật sự. Ở nhà thì thế nào cũng được nhưng ở bên ngoài, anh.

Không thích con gái giận dỗi vô cớ. Nhưng thấy cô tức tối đến đỏ mặt, anh lại không nỡ nói gì, đành phải chui vào xe.

Vừa ngồi vào trong xe, hai mắt Khanh Khanh đã đỏ hoe, ném kết quả khám sức khỏe lên người anh, nghẹn ngào nói: “Em có thai rồi”.

Nghe xong anh thấy đầu óc trống rỗng trong đúng năm giây, ngồi trên ghế lái nắm chặt chùm chìa khóa.

“Không thể nào! Không… thể như thế được…”.

Kết quả khám sức khỏe đều là tiếng Trung, Phí Duật Minh không hiểu, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc và tự trách, không thấy vui một chút nào.

“Đều tại anh”.

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô, anh không biện minh cho mình, xoay đi xoay lại tờ kết quả, không tìm thấy chỗ nào viết cô mang thai, nói những lời an ủi hay xin lỗi cũng vô ích. Anh lập tức cầm tờ kết quả xuống xe, ấn nút khóa, nhốt Khanh Khanh trong xe.

“Phí Duật Minh, anh quay lại! Anh đi đâu?”.

“Anh đi hỏi”.

Anh đứng ngoài xe ngoảnh đầu nhìn cô, trong nháy mắt hai người đều biến thành hai con thú bị nhốt. Sự xuất hiện của đứa trẻ này quá đột ngột, hoàn toàn không nằm trong sự mong đợi của hai người.

Khanh Khanh đập cửa kính, Phí Duật Minh không hề lay động, nhanh chóng chạy lên tầng, để lại cho cô một cái bóng đổ dài.

Hai mươi phút sau anh mới quay lại, khóa điều khiển từ xa nảy lên, Khanh Khanh lập tức bật dậy khỏi ghế, mở cửa chạy xuống. Cô dùng hai mươi phút để suy nghĩ về mối quan hệ của họ, liệu có phải đã sai hay bị lừa rồi, lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì sự nhẹ dạ và tùy tiện của mình.

Hai mươi phút không đủ để suy nghĩ rõ ràng, khoảng.

Thời gian ở bên anh, cô rất khó để suy nghĩ một cách rõ ràng. Cô cảm thấy mình cách sự bình tĩnh và lý trí mỗi lúc một xa hơn.

Anh không tốn chút công sức nào chạy hai, ba bước là đuổi tới nơi, nhìn thấy cô cũng không nói gì, cầm tờ kết quả gõ vào đầu cô.

“Còn chạy à, em lấy nhầm kết quả rồi, không hề có thai!”.

“Cái gì?”.

Khanh Khanh vẫn nước mắt ròng ròng, nghe anh nói vậy cũng thấy sững sờ. Sự sai lệch về kết quả quá lớn, kich thích cũng càng lớn hơn. Phí Duật Minh vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của cô cũng không đành lòng. Người đi qua đường, thấy hai người Trung Quốc cãi nhau bằng tiếng Anh, thi nhau nhìn họ với ánh mắt tò mò.

“Không mang thai?”.

Anh cầm kết quả khám sức khỏe gõ vào đầu cô, gõ rất nhẹ nhưng ý trách móc thì rất nặng.

“Lên xe rồi nói”.

Hai người ngồi vào trong xe, nhất thời không có cảm giác gì. Phí Duật Minh ném kết quả khám sức khỏe lên trước kính chắn gió. Khanh Khanh giống như quả bóng xịt hơi ngồi ngây trên ghế. Cô lấy tờ kết quả, có một tờ hóa nghiệm bị đổi, kết quả chẩn đoán cũng được viếtlại.

“Em đã tự đi khám bệnh chưa, trước đây ấy?”.

Nhịp thở của Khanh Khanh từ từ cân bằng trở lại, nửa khuôn mặt vẫn còn giấu dưới chiếc khăn quàng, không muốn nhìn anh.

“Không, có lúc thím Trương đi cùng, có lúc là anh út hoặc đồng nghiệp”.

Anh thở dài một tiếng rồi ngả người vào ghế.

‘Vừa nãy anh chạy vào cãi nhau với họ một hồi, sau.

Đó người ta nói cho anh một trận. Lúc nãy trông anh giống như một thằng ngốc vậy, thật đấy, năm nay anh ba mươi hai tuổi rồi nhưng chưa bao giờ ngốc như lúc nãy. Người ta hỏi anh và em có quan hệ gì, anh nói đứa trẻ là của anh’.

“Giống như lần trước anh đã nói, em vẫn chưa đủ tự lập. May mà anh phát hiện sớm, nếu không sửa lại, sau khi bản chính được gửi về nhà thì chắc chắn ông bà bố mẹ em sẽ không chịu được. Anh trai em cũng sẽ lao tới giết chết anh”. Anh muốn kêu ca tiếp nhưng lại buồn cười, “Ngay cả khám bệnh mà em cũng chưa tự mình đi bao giờ, kết quả hóa nghiệm không phải của em, tên tuổi đều không đúng, nhưng lại dán vào kết quả của em, có thể là em vội quá nên lấy nhầm. Từ lần đầu tiên đến bây giờ, thời gian chắc chắn là không đúng. Anh xin em hãy tìm hiểu một số kiến thức thường thức đi, nếu có thai thật thì em làm thế nào? Anh có thể yên tâm được không?”. Anh ngoảnh đầu lại, giọng nói nghiêm khắc ôn hòa hơn rất nhiều, “Anh không thể ngày nào cũng ở bên em. Nếu anh không đến, có phải là em sẽ tự dọa mìnhnhư thế này, sau đó vừa khóc vừa đi về không?”.

“Sao có thể lấy nhầm được… rõ ràng là của em…”.

“Của em của em! Trước khi chưa chuẩn bị xong anh sẽ không để em mang thai”. Cuối cùng anh không kìmđược cốc vào trán cô, không chiều chuộng cô như mọi ngày, “Có ai làm giáo viên như em không? Bác sĩ còn nói những gì nữa?”.

Những vấn đề liên quan đến mang thai Khanh Khanh nhớ lại đều thấy đó là một cú sốc quá lớn, không dám nói lại cho anh nghe. Huống hồ còn có rất nhiều từ cô không biết phải giải thích bằng tiếng Anh như thế nào.

“Em có biết lúc nãy khi xuống xe anh đã nghĩ gì không?”.

Cô cúi đầu xuống, từ một con báo nhỏ biến thành mèo con ngoan ngoãn. Khuôn mặt vốn hầm hầm tức.

Giận lúc nãy giờ chỉ còn mắc cỡ và hổ thẹn.

“Anh tự hỏi mình nếu có thật thì phải làm thế nào. Dù sao thì cũng là con của anh và em, anh muốn giữ lại, một ý nghĩ rất mãnh liệt, sau đó mới là làm thế nào để ăn nói với người nhà em. Chúng ta ở bên nhau mới được hơn bốn tháng, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, có lẽ là quá sớm, nhưng nếu có thật, anh sẽ bảo em giữ lại”, dường như muốn hứa hẹn một điều gì đó với cô, anh đặt tay lên bụng cô, “Lần trước anh trai em gặp anh, điều đầu tiên anh ấy nói là bảo anh chịu trách nhiệm, sau đó mới lấy mũ bảo hiểm đánh anh. Nếu mang thai thật, em định sẽ làm thế nào?”.

Sau khi sự sợ hãi qua đi là cảm giác hụt hẫng ngu ngốc. Khanh Khanh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, không trả lời câu hỏi giả thiết của anh.

“Không biết, chắc là không thể đâu”.

“Không thể? Lúc nãy em vẫn còn khóc, nếu có thể thì thế nào?”. Anh kéo bím tóc của cô, hỏi rất nghiêm túc, “Mọi việc đều không phải là tuyệt đối, không có cái gì là không thể. Khanh Khanh, em cũng không còn là trẻ con nữa”.

“Buông tay ra…”. Cô giật bím tóc của mình nhưng lại bị anh túm lại.

“Anh còn có thể buông ra được sao?”. Phí Duật Minh lấy cuốn Từ điển Hán – Đức trong xe, lật đến một trang đặt lên đùi cô, “Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng. Bây giờ đừng có vội. Em còn trẻ, hơn nữa người nhà vẫn chưa đồng ý. Lúc nãy… anh nói như thế hoàn toàn không phải là không muốn. Nếu có thật… chúng ta kết hôn!”. Quan niệm về gia đình của anh sâu sắc hơn cô nghĩ. Đây là vấn đề mà Khanh Khanh đã nghĩ đi nghĩ lại suốt cả buổi chiều khi nằm trên giường của Phí Duật Minh. Cô tự biết làm chuyện ngu ngốc không có mặt mũi nào nhìn anh nên khóa trái cửa.

Kết hôn với anh, cô không dám nghĩ. Có con với anh, cô càng không dám nghĩ. Nghĩ lại chuyện khám sức.

Khỏe, cô vẫn còn có đôi chút sợ hãi.

Phí Duật Minh ra ngoài mua đồ, không đánh thức cô. Lúc quay về vào thư phòng làm việc, đợi đến khi trong phòng không có động tĩnh gì mới lấy chìa khóa mở cửa. Anh kéo rèm cửa, bật một ngọn đèn nhỏ, chỉnh ánh sáng xuống mức nhỏ nhất.

Chiếc máy bay mà anh nhờ bạn mua cho cô được đặt trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, cửa băng mở, ngườimáy có thể tháo dỡ, biến hình trong đó đã bị cô lấy ra ngoài nghịch, đặt lên bệ cửa sổ. Từ sau khi cô dùng cuốn băng để so sánh với mối quan hệ của họ, lúc một mình anh cũng lấy câu nói ấy để đo mối quan hệ củahọ.

Khi ý nghĩ kết hôn xuất hiện, tuy anh biết cô không hề có thai nhưng vẫn muốn nói ra để cô có thể hiểu được thái độ của anh. Phản ứng đầu tiên họ đều không đủ bình tĩnh, trong khi đó kết hôn là lời hứa cần phải thận trọng hơn một mối tình. Lùi một bước, Phí Duật Minh nghĩ đến việc khả năng họ ở bên nhau, phải nói với cô như thế nào, phải nói với gia đình cô như thế nào.

Để xua đi màn mây đen do lần khám sức khỏe này gây ra, anh chủ động đề nghị ra ngoài ăn tối. Khanhkhanh đã thu mình trong mai rùa suốt cả buổi chiều, vì thế vui vẻ đồng ý.

Để tiện đưa cô về nhà, trên đường về Napa Valley anh tìm nhà hàng Trung Quốc chuyên các món ăn Tứxuyên mà mình vẫn thường đến. Buổi trưa cô không ăn ngon miệng, lại nghĩ ngợi lung tung suốt cả buổi chiều nên giờ ăn rất ngon lành, khuôn mặt cũng hồng hào hẳn lên. Dáng vẻ của cô lúc ăn trông rất giống mèo con, chỉ khác là không có râu. Anh không kìm được xoa cằm cô, sờ lông tơ trên trán cô.

Ăn xong vẫn còn sớm, họ lại đến quán rượu gần đó. Anh gọi bia cho mình, rồi lại gọi một ly Tequila, nhúng quả anh đào đặt vào đầu lưỡi của cô cho cô thưởng thức. Cô là người thật thà, bảo cô uống cô liền uống.

Thật, mấy lần suýt cắn vào lưỡi, khiến anh không nhịn được cười. Vì không có thai, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi nghịch diêm trên bàn, Phí Duật Minh nhân cơ hội đó bày tỏ suy nghĩ sống thử.

“Sau này buổi tối nào cũng như thế này, được không?”.

“Ngày nào cũng thế này á?”. Khanh Khanh tưởng rằng anh muốn nói ngày nào cũng đến quán bar. Cô biếtcuộc sống về đêm của người ngoại quốc không thể thiếu được quán bar, anh lớn lên ở nước ngoài nên cũng có thói quen như thế, hơn nữa trong bữa tiệc họp mặt lại thấy anh uống rất nhiều, cô bắt đầu thấy lo lắng về sức khỏe của anh, “Anh đừng uống quá nhiều là được, uống rượu không tốt cho gan, hơn nữa anh còn lái xe, uống rượu rồi lái xe rất nguy hiểm”.

Anh ăn quả anh đào trong cốc, không uống bia nữa.

“Không phải anh nói đến chuyện uống rượu. Anh muốn nói ngày nào chúng ta cũng thế này, em và anh”.

Xung quanh đều là người ngoại quốc, cũng có những đôi tình nhân giống như họ, từng đôi từng đôi ngồi trong góc của mình, Khanh Khanh nhìn một vòng, không thấy họ có điểm gì khác với người khác. Khônggian âm nhạc rất dễ chịu. Trông anh không khác gì với mọi ngày, sau khi tắm tóc cũng không thẳng như bình thường, cởi áo khoác rồi chỉ còn chiếc áo sơ mi kẻ ô sậm màu, xắn tay áo đến khuỷu tay theo thói quen.

“Cũng tốt mà, chúng ta vẫn rất tốt đẹp mà”, cô xoay xoay cốc Tequila, bím tóc lại bị túm lấy.

“Nghiêm túc một chút, anh muốn nói là ngày nào cũng như thế này, hai người ở bên nhau, cùng ăn cơm, cùng chơi, cùng chung sống”.

“Á… cái này… không được đâu…”. Cứ nói đến vấn đề quan trọng là Khanh Khanh lại rụt đầu rụt cổ, “Trong nước không chú trọng chuyện sống cùng nhau trước khi kết hôn, đặc biệt là nhà em, ông bà bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi kết hôn rồi mới được”.

“Vì sao? Không thử thì làm sao hai người biết được có hợp nhau hay không?”. Phí Duật Minh không hiểu, đẩy cốc Tequila sang một bên rồi gọi cho cô một cốc nước hoa quả, “Không thử thì làm sao biết được người này có tốt hay không, sau này có thể sống chung với nhau được hay không? Chỉ ăn cơm, xem phim là cách yêu của học sinh trung học, chúng ta là người trưởng thành, muốn sau này sống chung với nhau thì buộc phải sống thử, như thế mới biết được đối phương có phải là người mình thích không, đặc biệt là…”. Anh nói khá lớn tiếng, phía sau lại xuất hiện từ ngữ nhạy cảm, Khanh Khanh bịt tai không nghe: “Không được nói!”.

“Vì sao không được! Em hãy suy nghĩ chuyện này thật kỹ”. Anh kéo cô ngồi thẳng, áp tay cô lên mặt bàn không để cô nhúc nhích, “Anh nói nghiêm túc đấy, hôm nay suýt chút nữa thì có thai rồi, chi bằng suy nghĩ sâu xa hơn một chút”.

Khanh Khanh không muốn nhắc đến chuyện lúc sáng, cảm thấy vô cùng mất mặt. Cô kiềm chế bản thân nhưng lại kich động nói: “Phí Duật Minh, anh không thấy như thế là quá vội vàng hay sao… Em muốn nói là quá gấp gáp… Chúng ta mới quen nhau bốn tháng. Chuyện buổi sáng không tính, dù sao thì bây giờ chắc chắn không được, tuyệt đối không được! Ông bà bố mẹ vẫn chưa gặp anh, không biết anh là người thế nào, có thể họ không đồng ý cho em yêu anh, càng không thể để cho em sống chung với anh, chắc chắn là không thể. Ông bà em rất truyền thống, trước khi kết hôn họ chưa từng gặp mặt nhau. Đây là Trung Quốc, không giống ở nước ngoài, lúc mẹ và bác gái bảo em rời xa anh đã nói không cho phép em và anh làm chuyện gì, nói là người ngoại quốc rất tùy tiện, chưa có gì đã… dù sao thì không giống với người Trung Quốc, đặc biệt là người nhà em”.

Nhân lúc ngà ngà anh quệt tay vào mũi cô và nói: ‘Người ngoại quốc làm sao? Nhà em có thành kiến với người ngoại quốc, hơn nữa anh cũng không được coi là người ngoại quốc, cụ ông của anh là người Sơn Đô.

Người ngoại quốc, cụ ông của anh là người Sơn Đông, cụ bà của anh… ‘.

“Dừng lại! Nghe anh nói như thế chắc chắn ông bà em sẽ không thích. Bây giờ anh toàn nói với em bằng tiếng Anh, đến nhà em, họ không biết nói tiếng Anh thì làm thế nào?”. “Vậy thì anh chăm chỉ học tiếng Trung, anh học với em”. Anh lập tức chuyển sang tiếng Trung, nhưng dù sao thì cũng không thích ứng được, ngữ tố âm điệu đều biến đổi, “Gặp bố mẹ em được không, em sống với anh, anh hỏi họ?”.

“Anh tha cho em đi Phí Duật Minh, những lời này tuyệt đối không được nói ra, nói ra chỉ làm anh mấtđiểm thôi. Bố mẹ chắc chắn sẽ nghĩ anh rất tùy tiện, sau đó sợ em thiệt thòi, không cho phép em ở bên anh. Ban đầu anh út của em cũng nghĩ như thế, anh ấy không có cách nào mới đành phải giả bộ đồng ý”. Nói đến chỗ kich động Khanh Khanh đứng dậy nhưng bị Phí Duật Minh kéo ngồi xuống.

“Vì sao anh ấy không có cách nào?”.

“Có lẽ anh út của em biết em và anh đã… Vì thế không kiên quyết phản đối nữa. Anh ấy hết cách với emrồi”.

“Sao vẫn còn quan niệm này? Thời đại nào rồi!”. Anh chuyển sang tiếng Anh, thở dài, ngửa đầu uống bia, cảm thấy nói ngược nói xuôi cũng không bày tỏ được ý mình muốn nói một cách rõ ràng, “Anh không biết trong nước yêu nhau như thế nào, nếu giống như em nói thì một năm hai năm chúng ta vẫn sẽ như bây giờ”.

“Không thể nóng vội, cứ từ từ”.

“Nhưng anh không muốn từ từ”, anh trở nên vô cùng nghiêm túc, “Anh đã nói rồi anh rất thật lòng. Nếu hôm nay em mang thai, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, vì thế anh thấy sống cùng nhau là hợp tình hợp lý”.

“Chúng ta bàn bạc thêm đã, hôm nay không nói nữa, được không?”. Khanh Khanh xin tha, Phí Duật Minh tỏ.

Vẻ không vui.

“Em xem, em không đồng ý cũng không nói thẳng ra. Em nghĩ như thế nào thì cứ nói thẳng cho anh biết. Nếu em vì e ngại mà không đồng ý, anh có thể chấp nhận. Nếu bản thân em không muốn, anh muốn biết lý do”.

“Em đâu có nói là không muốn!”. Khanh Khanh đi lấy cốc Whisky, định mượn rượu để chạy trốn.

“Khanh Khanh, ở nước ngoài, xử lý mọi việc đều theo đường thẳng. Anh nghĩ A thì sẽ nói A, vì thế em nghĩ thế nào thì hãy nói như thế. Anh không thích cách của người Trung Quốc, anh nghĩ A vẫn phải vòng sang B và C, cuối cùng chưa chắc có thể vòng về A. Có gì khác nhau không? Bây giờ chúng ta cứ vụng trộm như thế này, hay là để cho mọi người biết?”.

“Có, dĩ nhiên là có?”.

“Khác như thế nào?”.

“Em không nói ra được, chỉ biết là có. Người Trung Quốc có trách nhiệm hơn bọn anh, không tùy tiện như thế, không… lăng nhăng, không có quá nhiều cuộc sống riêng tư hỗn loạn. Ví dụ anh…”.

Thấy chủ đề sắp quay trở về quá khứ của anh và vấn đề con số kia, Phí Duật Minh biết điều kịp thời ngắt lời cô, “Thôi, không nói nữa, nghe nhạc đi”.

Khanh Khanh không còn tâm trạng nào mà nghe nhạc Jazz. Cô kiếm cớ đi vệ sinh, chạy ra ngoài quán rượu hóng gió, để mình bình tĩnh lại.

Sống thử, quả thực không phải là vấn đề nên quan tâm lúc này. Anh đã đảo lộn mọi thứ, Khanh Khanh đứng hóng gió một lúc cũng nghĩ sâu xa hơn. Mọi người trong nhà chấp nhận anh thì chuyện gì cũng có thể nói được. Nếu ngay từ lúc đầu đã không chấp nhận thì nghĩ gì cũng vô ích.

Bên ngoài quán rượu có mấy người hút thuốc nói chuyện, đứng dưới đèn đường, bên cạnh còn có quánbi – a và quán bar, thanh niên nam nữ ra vào không ngớt.

Hai bên đường là mấy chiếc taxi chờ khách. Khanh Khanh đứng ở cửa, thấy hơi lạnh, sự nóng nảy, bực tức sau trận tranh cãi cũng chùng xuống nên chuẩn bị đivào.

Đúng lúc ấy cánh cửa ở quán bar bên cạnh bị đẩy ra, bảy tám người khách đi ra, tay cầm chai rượu, điên điên khùng khùng nói tiếng nước ngoài, nhốn nháo cả lên, trong đó có một cô gái đang hát, giọng hát rất khẽ, rất cao, rất hay, lẫn với tiếng say xỉn của lũ đàn ông.

Khanh Khanh đã kéo nửa cánh cửa, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: “Qinqin”. Lúc ngoảnh đầu lại, Shawn đứng dưới cột đèn đường lúc nãy, bên cạnh là mấy người trẻ tuổi, tay cầm lon bia, áo khoác xòa xuống đất, mái tóc vàng dưới ánh đèn đường càng trở nên chói mắt hơn, đôi mắt xanh có men say, loạng choạng bước lại gần.

“Sao em lại ở đây, Qinqin?”.

Anh ta đứng cách một đoạn nhưng Khanh Khanh vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Anh ta giơ tay ra không biết định làm gì. Cảm giác tránh né quen thuộc xuất hiện, hai lần sai lầm trước lóe lên trước mắt, cô vội lùi một bước, đứng dựa vào cửa. Shawn như nhận ra điều gì đó, rụt tay lại, nắm thành nắm đấm đặt cạnh người, gượng cười.

Âm thanh từ phía xa rất ồn ào, mấy cô gái vẫy tay gọi Shawn. Anh ta chần chừ một lúc, vắt chiếc áo lòa xòa dưới đất lên vai.

“Party em nhất định phải đến, đừng quên đấy, anh là Secret Santa của em”.

Cánh cửa của quán rượu vang lên một tiếng, có khách hàng đi ra ngoài, đẩy cửa khiến Khanh Khanh giật mình bừng tỉnh. Cô không nhận lời, cũng không từ chối, chỉ nghĩ nên quay vào tìm Phí Duật Minh, quay người bước vào quán rượu nhưng lại không kìm được ngoảnh đầu nhìn. Shawn vẫn đứng ở cửa nhìn cô, dường như đã say, nhưng dường như lại rất tỉnh táo.

Hai lần anh hôn cô đều đã thành quá khứ, nếu ân oán đã hết thì không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Khanh Khanh chạy vài bước, băng qua cửa, chạy về chỗ lúc nãy cô và Phí Duật Minh đã ngồi.

Phí Duật Minh không còn ngồi ở đó, áo khoác và ly vẫn còn, Khanh Khanh đang định kéo phục vụ lại hỏi, nhịp trống trên sân khấu bỗng trở nên gấp gáp. Cô hướng về phía đó, thấy anh ngậm nửa điếu thuốc, ngồi sau dàn trống biểu diễn cùng ban nhạc. Bản nhạc kết thúc, anh vẫy vẫy dùi trống về phía cô, đánh một hồi trống rộn ràng.

“Anh biết đánh trống à?”. Phí Duật Minh quay về chỗ ngồi, Khanh Khanh không dám tin đó là anh, lúc đưa cốc nước cho anh vẫn còn thốt lên, “Đánh hay lắm, em còn không biết anh biết đánh trống”.

Trong vài phút ngắn ngủi, anh không giống với Phí Duật Minh mà cô đã quen trong bốn tháng qua. Nhưng anh không vì những lời nói của cô mà thấy vui, ngược lại còn tỏ ra buồn bực.

“Vẫn còn nhiều thứ em chưa biết, em không hề hiểu anh, chẳng phải sao?”. Anh lặng lẽ uống rượu, “Ngoài ô tô, cuộc sống của anh còn có rất nhiều thứ. Thời gian chúng ta quen nhau ngắn ngủi, anh chưa kịp nói từng thứ cho em nghe. Nếu có thể sống chung với nhau, em sẽ dần dần biết được, không cần anh phải nói. Sắp được nghỉ rồi, chúng ta đi trượt tuyết hoặc anh lái xe đưa em đi việt dã. Cuộc sống không chỉ có trường học và gia đình, Khanh Khanh, anh muốn biết em của ngoài tám tiếng làm việc, những điều này không phải dựa vào nói chuyện là có thể hiểu được, phải sống chung với nhau, hiểu không?”. Anh tiếp tục hút thuốc, ánh mắt trở nên sâu lắng sau làn khói thuốc.

“Vậy thì cũng phải từ từ, đúng không? Anh cho em một chút thời gian. Kỳ nghỉ Giáng sinh, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, em… em sẽ nói với ông bà nội em và đồng nghiệp đi chơi, anh muốn đi đâu?”.

“Nhưng anh không muốn em nói dối họ. Chúng mình ở bên nhau vốn là chuyện quang minh chính đại, nhưng bây giờ lại giống như ăn trộm vậy”, anh dang tay, kéo cô xích lại gần, “Anh muốn đưa em đi ngay bây giờ, đưa em về Đức, em đi không?”.

“Em… em… em uống rượu”. Cô không dám đối diện với sự thất vọng trong mắt anh, vỗ vỗ vào má anh, muốn xua đi sự không vui đang giăng đầy trên khuôn mặt anh, “Em… em còn có thể học hút thuốc”.

Cô nói rồi lấy bao thuốc trên bàn nhưng bị anh chặn lại: “Cái này không được học”.

“Vì sao”.

“Vì muốn tốt cho em”.

“Anh như thế là hai mặt, anh hút thuốc mà”.

“Anh có rất nhiều tiêu chuẩn, dù sao thì em không được, em phải giữ như bây giờ”, anh dập thuốc, vắt bím tóc của cô ra sau tai, “Anh thích em như bây giờ, nếu em biết hút thuốc uống rượu anh sẽ không thích em”.

“Thế nếu em thay đổi thì sao?”.

“Phải xem em thay đổi như thế nào”, nói rồi anh sờ tay vào bụng cô, “Thay đổi như thế này anh không bậntâm”.

Khanh Khanh bóp cổ anh, nhưng nghe thấy những lời nói ấy cô vẫn cười. Hai người tiếp tục nghe nhạc Jazz, không khí dễ chịu hơn rất nhiều.

Bắt xe về đến Champagne Town, họ nắm tay nhau đi vào cổng, vừa đi vừa đếm bước chân. Anh vào cửahàng mua lọ nước xịt phòng, muốn xua đi mùi rượu trên người cô. Khanh Khanh xoay vài vòng, ngửi người mình rồi lại ngửi người anh, cuối cùng từ bỏ. Cô nhón chân muốn hôn vào má anh, sau đó là môi anh, mang theo hương thơm của nước xịt phòng. Anh khéo léo tránh cô, đến tận khi cô thấy lạ dừng lại, ngượng ngùng hỏi: “Saothế?”.

“Không sao, bốn tháng rồi, vẫn chưa tiến bộ. Em không phải là chú chó, anh cũng không phải là cụcxương”.

“Cái gì?”.

“Không được cắn!”.

“Hừ”.

Anh nói vấn đề kỹ xảo giữa mèo và cá, đặt lọ nước xịt phòng trên thùng rác bên đường rồi đập tay vào vai, bảo cô nhảy lên, tiếp tục đếm bước chân.

Bóng hai người trùng lên nhau, Khanh Khanh được Phí Duật Minh cõng trên lưng, có chút lâng lâng, ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm: “Chạy… chạy…”.

Sắp đến kỳ nghỉ, không khí trong trường cũng khác hơn mọi ngày. Cuộc họp của các giáo viên nhiều hơn, số bọn trẻ đến lớp học ngày càng ít đi, hầu hết là bắt đầu kế hoạch cho kỳ nghỉ trước thời hạn.

Nhà họ Phí chuẩn bị về Hồng Kông trước một tuần. Ngày cuối cùng đến trường, ngay từ buổi sáng bướcvào lớp, Tiểu Hổ đã tỏ ra rất không tự nhiên. Khanh Khanh hỏi mấy lần nhưng cậu bé không nói. Đến lúc tan học mới lén chạy đến bên cạnh chiếc tủ nhỏ của mình, lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ bọc giấy xiên xiên vẹo vẹo, giơ lên trước mặt Khanh Khanh giống như dâng vật báu vậy.

Trên tấm danh thiếρ có viết: “Tặng Miss 77 yêu quý nhất nhất nhất, chúc cô Giáng sinh vui vẻ, năm mới bình an”. Nét chữ xiêu vẹo, bông hoa tự vẽ có mấy chỗ tô sai màu. Trong chiếc hộp là các loại kẹo khác nhau, mỗi loại một viên, hình như đã được tích trữ rất lâu rồi.

Khanh Khanh bế Tiểu Hổ, hôn vào má cậu, ít nhiều có chút lưu luyến khi phải chia tay. Cô đưa Tiểu Hổ lên xe, thắt dây an toàn cho cậu bé, đứng dưới vẫy tay vớicậu.

Buổi trưa ngày thứ năm, bốn người nhà họ Phí bay sang Hồng Kông. Sau khi đưa họ ra máy bay, Phí Duật.

Minh quay về trường chờ Khanh Khanh, đón cô đến Napa Valley. Cô giúp việc thu dọn đồ đạc xong để lại một mẩu giấy trên bàn trong phòng khách, bắt đầu kỳ nghỉ. Ông Trác Thanh không có nhà, trước nhà xe có mấy dụng cụ chưa thu dọn. Tòa biệt thự ba tầng chỉ còn lại hai người họ, bỗng chốc trở nên rất trống trải.

Từ lúc hoàng hôn đến tối, Khanh Khanh ở trong phòng của Phí Duật Minh. Lúc xuống dưới, anh vẫn đang ở trong phòng tắm. Tóc cô vẫn còn ướt, chưa sấy khô, liền khoác chiếc khăn tắm lên vai.

Hai người đều đói nhưng lười không muốn ra ngoài, quyết định ở nhà ăn tạm chút gì đó. Tủ lạnh chất đầy đồ ăn, Khanh Khanh chọn mấy thứ đơn giản định làm salad, bật bếp chuẩn bị nấu mì. Ở nhà đều là thím Trương nấu ăn, tay nghề nấu ăn của cô không giỏi, cơ bản không biết xào nấu. Bình thường, lúc nào đói, món cô thường làm nhất là mì, đặc biệt mì ăn liền là chủ yếu.

Nước vẫn chưa sôi đã nghe thấy âm thanh trong phòng khách. Khanh Khanh thò đầu ra ngoài thì thấydương Tân đang mở cửa, sau lưng là một chiếc va ly rấtto.

“Ơ, sao cậu lại ở đây?”. Dương Tân nhìn thấy Khanh Khanh, vứt va ly chạy vào bếp, nhón mấy miếng cà rốt cho vào miệng, dựa người vào bồn rửa bát, “Anh ấy ở trên tầng à?”.

Hai cô gái khá giống nhau, vì thế có thể hiểu được tâm tư của nhau.

“Ừ… anh ấy xuống ngay bây giờ đây”. Khanh Khanh ngượng ngùng gãi đầu, tiếp tục thái dưa chuột.

“Hai người như thế này cũng rất tốt, chí ít thì lúc nào cũng có thể ở bên nhau, anh ấy đối với cậu cũng rất tốt, không giống Ông Trác Thanh, lúc nóng lúc lạnh, tuần sau đi rồi, lúc nào quay lại cũng chưa biết”. Dương Tân rửa tay, giúp Khanh Khanh nhặt đỗ, “Giáng sinh anh ấy ở đây chứ?”.

“Ừ, không đi đâu cả”. Khanh Khanh kìm nén nỗi ngượng ngập, bắt đầu ngắm nghía Dương Tân. Cảm giác mà Dương Tân để lại cho cô trong mỗi lần gặp đều là dáng vẻ rất vô tư, rất vui tươi, rất cởi mở, giống như đang tận hưởng tình yêu. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nét u buồn trên khuôn mặt của Dương Tân. Vì Ông Trác Thanh hoặc vì chính bản thân cô. Tự nhiên Khanh Khanh liên tưởng đến bản thân mình.

“Anh ta có quay về không? Lúc ở Thạch Lựu Viện cũng không tiện hỏi nhiều. Hai người… sau này định thếnào?”.

Dương Tân nhún vai, đặt những cây giá đỗ đã nhặt sạch vào khay, ngồi trên chiếc bàn cạnh bồn rửa bát, lấy một củ cà rốt cho vào miệng.

“Anh ấy… mình cũng không biết phải nói thế nào. Nói là không quan tâm thì là giả, nhưng nói là rất quan tâm thì có tác dụng gì không? Dù sao thì cũng phải đi, không thể ở đây mãi được. Cậu sướng hơn mình, có công việc ổn định, anh ấy cũng rất tốt. Bản thân Ông Trác Thanh cũng không biết sau này mình sẽ làm gì, lúc nào đi lúc nào ở, có lúc mình thấy hai tháng nay cứ như đang nằm mơ vậy”.

“Thế vì sao cậu lại đến với anh ta?”.

“Mình…”. Dương Tân lắc đầu, “Cảm giác thoáng qua. Lần đầu tiên anh ấy lái xe đến Thạch Lựu Viện, ngồi trong vườn, một tuần liên tiếp ngày nào cũng đến, chỉ ngồi đúng một chỗ, uống đúng một loại đồ uống. Anh ấy lái xe đưa mình về nhà. Lúc đi trên xe hỏi mình, sau đó bọn mình đến với nhau. Lúc ấy cũng không suy nghĩ lâu dài, chỉ cảm thấy rất thích và muốn như thế”.

Nước trên bếp đã sôi, Khanh Khanh tắt bếp, tiếp tục thái rau, nhớ lại nhiệt tình thoáng qua mà Ông Trác Thanh đã dành cho mình trước đó.

‘Tình cảm á, chỉ là cảm giác thôi, có hứa hẹn nhiều đến đâu cũng vô ích. Còn cảm giác thì sẽ không tan vỡ, nhưng nếu không còn cảm giác, có ở bên nhau cũng.

Chẳng có ý nghĩa gì. Thực ra mình cũng không biết mình cần gì, nhưng chí ít thì sẽ không ở Thạch Lựu Viện biểu diễn cả đời. Mình cũng muốn đi đây đi đó, học hỏi nhiều điều. Có lẽ đợi đến lúc anh ấy quay về, mình đã không còn ở đây nữa’.

Khanh Khanh nhận ra sự bế tắc trong câu nói ấy, lau tay định lại gần an ủi Dương Tân. Nhưng Dương Tân nhảy xuống bàn, ngoảnh mặt đi, lúc ngoảnh mặt lại đã tươi cười rạng rỡ.

“Không được bi quan, có lẽ sau Tết anh ấy sẽ quay lại, anh ấy nói anh ấy muốn quay lại. Lúc đầu thực ra đã nói đừng coi là thật, có thể sẽ không lâu dài, dù thế nào thì mình cũng không hối hận, chí ít thì cũng có hai tháng vui vẻ”. Dương Tân nghịch giá đỗ, nhếch mép cười, giọng nói thoáng chút buồn không thể kìm nén được, tránh mặt Khanh Khanh đi ra chỗ khác, “Bọn mình vừa đi mua va ly, có rất nhiều thứ phải mang đi. Mình mua cho anh ấy mấy thứ nước ngoài không có bảo anh ấy mang đi, còn phải gói ghém nữa, mình lên tầng trước đây”.

Nhìn bóng cô ấy khó nhọc kéo chiếc va ly lên tầng, Khanh Khanh cầm mì ăn liền, đứng ngây người bêncạnh bồn rửa bát. Dường như sớm hay muộn sẽ có một ngày, cô cũng phải làm chuyện tương tự, tiễn anh đi, không thể khóc, không thể mong đợi anh sẽ quay trở lại.

Khanh Khanh ngẩn ngơ đi vào bếp, cho mì vào nồi, bật bếp, lấy đũa trộn đi trộn lại rau củ trong khay.

“Làm gì đấy? Anh không ăn cà rốt”.

Phí Duật Minh chui vào bếp, tóc vẫn còn ướt. Anh mặc bộ đồ thể thao, trông rất rắn giỏi, khỏe mạnh.

“Sao lại quên rồi? Anh không ăn cà rốt. Dị ứng!”.

Khanh Khanh cúi đầu, phát hiện cà rốt được thái thành những sợi rất rất nhỏ trộn vào salad, muốn chạy ra ngoài nhưng bị anh lấy mất đũa.

“Sao thế, lúc nãy vẫn còn vui vẻ cơ mà?”. Phí Duật.

Minh quay người, dựa vào bồn rửa bát, “Không muốn nấu thì chúng ta ra ngoài ăn”.

Nước trên tóc anh rơi xuống má cô, chảy vào cổ, vừa lạnh vừa buốt. Trong đầu Khanh Khanh chỉ có Dương Tân và Ông Trác Thanh, bị giọt nước lạnh buốt làm cho giật mình, giống như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, giật lại đôi đũa và nói: “Đâu có? Anh ra ngoài đi, một lát làxong”.

Thấy cô nấu bữa tối giống như một bà chủ nhỏ trong gia đình, Phí Duật Minh rất vui, bước lại gần, chống cằm lên vai cô.

“Tối mai đi ra ngoài với anh nhé?”.

“Đi đâu?”.

“Về thành phố, bạn bè tụ tập”. Anh lấy hai quả cà chua bi trong khay salad, đưa cho cô một quả, “Lần sau đừng cho cà rốt, anh dị ứng”.

“Nói dối, từ nhỏ anh đã không thích ăn cà rốt, không phải là dị ứng”. Nước đã sôi, Khanh Khanh cho thêm nước sôi, nhân tiện lấy muôi gõ vào cái tay đang vòng qua eo mình.

“Ai bảo! Thôi, đi với anh không? Bạn bè anh lần trước em đều gặp rồi, Phỏng Ngô, Hiến Dịch, Tử Duật, Tự Canh”. Phí Duật Minh xếp bát đũa, lấy một lon bia trong tủ lạnh.

“Vì sao?”.

“Chẳng vì sao cả”. Anh gõ vào đầu cô, bưng khay salad ra ngoài, ra phòng khách rồi còn nói, “Em là bạn gái của anh, dĩ nhiên phải đưa em đi. Tuần sau Phỏng Ngô về Mỹ đón Giáng sinh, trước khi đi mọi người tụ tập một buổi. Cuối tuần em đến trường dự tiệc, anh phải đến đại sứ quán tham gia bán hàng từ thiện, không còn lúc nào nữa. Tử Duật đưa con đến, em vẫn chưa gặp, mới ba tháng tuổi, anh mua…”.

Động tác vớt mì của Khanh Khanh chậm lại, nghe anh nói mới nhớ đến bữa tiệc ở trường. Ngoài bữa tiệc ấy.

Cuối tuần còn có party chia tay Shawn. Buổi biểu diễn văn nghệ đón Giáng sinh ấy họ vẫn chưa nói xong chuyện này, về sau cãi nhau rồi lại làm lành. Anh kiên quyết không cho cô đi. Cô không biết làm thế nào, nhưng quà Giáng sinh mua tặng Shawn vẫn đặt trongphòng.

Mì đã nấu xong, Khanh Khanh vừa ngồi xuống thì Ông Trác Thanh bước vào, hai tay dính đầy dầu mỡ, đúng lúc ấy Dương Tân cũng đi xuống.

Đây là lần đầu tiên bốn người chạm mặt nhau mà không có vợ chồng nhà họ Phí.

Phí Duật Minh gắp trứng gà vào bát Khanh Khanh, bật bia, ngả người vào ghế. Khanh Khanh lén thò tayxuống gầm bàn, đập vào tay anh.

“Ngồi xuống cùng uống cốc bia”.

Ông Trác Thanh vốn định đi qua, ngoảnh đầu nhìn mấy món ăn đơn giản trên bàn rồi nhìn Dương Tân đang đứng ở cầu thang, nghĩ một lúc, bước đến cạnh bàn kéo ghế ngồi xuống.

“Còn bia không?”.

“Em đi lấy”.

Khanh Khanh nhanh hơn Dương Tân một bước, đặt đũa xuống định chạy vào bếp. Phí Duật Minh đẩy cốcbia trước mặt cho Ông Trác Thanh, đặt tay lên vai Khanh Khanh.

“Mọi người ăn đi, anh đi lấy”.

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất