Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » 1988 tôi muốn trò chuyện với thế giới » Phần 11

1988 tôi muốn trò chuyện với thế giới

Phần 11

Tôi hỏi: Có thích không?

Ông ta đáp: Kỹ thuật không tồi, cậu nhìn thử thì biết.

Tôi quay lưng về phía ông ta rồi hỏi: Thế ông định ăn nói với người ta thế nào, dù gì cũng chẳng có bộ phim này.

Ông ta đáp: Tôi sẽ bảo vì Cục Điện Ảnh không đồng ý cho quay bộ phim này, thế là xong, đằng nào thì Nhà nước cũng chẳng hơi đâu mà gánh vác vụ oan ức này. Loại con gái như thế, không cần giải thích nhiều làm gì, phải tự hiểu thôi, có bị thiệt thòi cũng chẳng dám mở miệng. Tôi khi ấy thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, Lộc Hồi Đầu, ha ha ha, đúng thực là ngay lúc đó tôi mới nghĩ ra nó.

Tôi hỏi: Nhà sản xuất phim như các ông quen biết rộng ghê nhỉ?

Ông ta đáp: Chính thế.

Tôi hỏi tiếp: Đoạn video này hình như mới chỉ có một phần?

Ông ta bảo: Một phần trong USB, một phần lưu trong máy tính của tôi, tất cả có hai phần.

Có lẽ đến khi Mạnh Mạnh trở thành một ngôi sao lớn rồi, cô ấy sẽ cảm kich với tất cả những gì tôi đã làm. Còn tôi chẳng nói câu nào, cứ thế biến mất khỏi thế giới của Mạnh Mạnh. Thực ra phải đến ngày thứ mười hai sau khi Mạnh Mạnh trở về thành phố, tôi mới thực sự có được cái gọi là tự do. Tôi chọn cách lặng lẽ rời khỏi thành phố không chào hỏi cũng chẳng thông báo cho bất cứ người nào, chẳng muốn mang thứ gì đi cùng, nếu có thể, tôi bằng lòng gửi lại mảnh ký ức này tại nơi đây. Không phải tôi không còn quan tâm cô ấy nữa. Trước đây tôi đánh giá cô ấy rất cao, luôn cảm thấy cô ấy có thể trở thành người nổi tiếng, đó là vì tôi bị chìm đắm trong thứ niềm tin nơi sâu thẳm tiềm thức của mình. Cứ theo tình tiết trong mấy cảnh quay kém chất lượng kia, Mạnh Mạnh nhất định sẽ nổi tiếng khắp Nam Bắc. Có thể khi bạn có một khao khát tươi đẹp nào đó, cuộc sống sẽ biến thành một bộ phim nghệ thuật chẳng hạn. Rất nhiều năm sau, tôi gặp lại cô ấy. Hai chúng tôi bình lặng ăn cùng nhau một bữa cơm, cô ấy đã hoàn toàn bị cùm chân tại thành phố này, từ trước đến nay hóa ra cô ấy chưa từng nhận vai diễn tử tế nào, tuổi thanh xuân của cô ấy đã tiến gần đến hồi kết, lý tưởng của cô ấy cũng đã hoàn toàn bị thiêu rụi, nhưng tôi nghĩ, điều khiến cô ấy càng đau khổ hơn chính là, hai người bạn học của cô ấy đã trở nên nổi tiếng. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Dù sao cảm giác đau khổ của chúng tôi cũng chỉ dâng trào trong khoảnh khắc này, sau đó sẽ nhanh nhanh chóng chóng quên đi sạch sẽ. Tôi quyết định kể toàn bộ những gì mình biết cho Mạnh Mạnh. Tại sao tôi không từ mà biệt, tôi muốn nói rằng, tôi đã tha thứ cho cô ấy. Tôi nghĩ, nếu cô ấy nhào vào lòng tôi mà khóc lóc, thì sẽ phải an ủi ra làm sao, nhưng ít ra chúng tôi cũng chẳng cần phải lo lắng đến chuyện đám paparazzi sẽ chụp lại cảnh tượng đó.

Và tôi thản nhiên kể lại tất cả mọi chuyện.

Mạnh Mạnh há mồm trợn mắt, chằm chằm nhìn tôi rồi bảo: Anh biết không, nếu hồi ấy bộ phim đó mà được phát sóng, có lẽ em đã nổi tiếng rồi.

Tôi nhìn cô ấy rồi bật cười.

Thực ra mối tình của tôi và cô ấy từ trước đến nay chưa từng xuất hiện kẻ thứ ba. Hiện thực chính là kẻ thứ ba mạnh nhất. Nó cũng chẳng liên quan gì đến những lo âu tủn mủn của cuộc sống, mà chỉ liên quan đến lý tưởng thấp hèn của bản thân mà thôi. Rốt cuộc tôi có yêu cô ấy không, cho đến tận lúc này tôi vẫn chẳng biết. Lúc tôi mở rộng vòng tay mình về phía cô ấy, cô ấy lặng lẽ ôm chặt tôi, rồi khẽ nói, NEVER DO THIS. Đó là câu tiếng anh cô ấy thích nói nhất, chẳng biết là học được từ bộ phim nào.

Trên đường đưa cô ấy về, tôi đã phải chịu cảnh tắc đường giữa đêm khuya, vụ tắc đường khủng khiếρ nhất mà tôi từng gặp, cách chúng tôi chừng một ki lô mét là chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt giữa đêm đen mù mịt, trông cảnh tượng ấy càng khiến người ta thêm lo lắng, ánh lửa bập bùng lúc ẩn lúc hiện phản chiếu trên nét mặt cô ấy, chợt cô mở lời: Thực ra em đã chuyển nghề rồi.

Tôi nói: Được rồi, không cần nói tiếp.

Ánh mắt ngập tràn khát vọng hướng về phía ngọn lửa bốc cao cùng khói đen cuồn cuộn ở phía xa, cô ấy cất tiếng: Em hận không thể nhảy vào đó.

Na Na lay lay vai tôi, nói: Em buồn nôn.

Tôi bảo: Na Na, em đợi chút, đợi anh dừng xe đã rồi nôn.

Na Na nói: Thực ra em đâu có dễ nôn như thế, nhưng vì tắc đường quá, cứ dừng tí lại đi, đi tí lại dừng nên mới buồn nôn. Anh biết đấy, trước đây em có một người chị em, cũng không được tính là chị em tốt, vì dù sao em cũng chỉ gặp một vài lần, nhưng bọn em từng song phi một trận, cơ thể cô ta tuyệt lắm. Cô ta cũng mang thai giống em, nhưng thai phát triển nhanh lắm.

Tôi liền hỏi: Sau này thì sao?

Na Na so vai, nói vẻ coi thường: Tất nhiên là phá rồi. Em khuyên cô ta rất nhiều, cô ta bảo: Mày đừng khuyên nữa, trong đầu tao trừ trước đến nay chưa bao giờ tồn tại suy nghĩ giữ đứa bé lại. Đành thế, chuyện bình thường đâu cần để tâm. Nhưng em lại không thể làm được những chuyện như thế. Đó là nguyên tắc làm người của em. Làm vậy chính là giết người. Nhắc đến giết người, thực sự rất đáng sợ, hồi em còn làm ở Vũ Hán, chỗ bọn em có một đứa đi cùng với khách rồi bị giết, may mà em không quen với người này. Anh từng trải qua chuyện đó bao giờ chưa?

Tôi hỏi: Giết người hay bị giết?

Na Na bảo: Ai da, sao anh hỏi ngu thế, tức là anh có người bạn nào đột nhiên bị chết chưa? Anh xem, em kể bao nhiêu chuyện với anh như thế, từ đầu đến cuối anh chỉ nghe, rồi nghĩ, anh cũng chẳng kể chuyện của anh cho em nghe gì cả, rốt cuộc là anh đang làm cái gì thế hả? Anh có gì để kể cho em nghe không?

Tôi bảo: Không, sợ rằng kể rồi sẽ không dứt ra được.

Na Na nói: Vậy thì thôi đi, em sợ đến nơi cần đến rồi mà anh vẫn chưa kể hết, dù sao đến nơi em cũng đi luôn.

Tôi hỏi: Em có thể đi đâu chứ?

Na Na đáp: Em không biết, dù sao em cũng không làm nghề này nữa, nếu tiếp tục sẽ làm tổn thương con em. Nhưng cũng chẳng có người nào thuê em cả, ai lại ngu ngốc đến mức đó chứ, trả hai tháng tiền lương rồi em nghỉ đẻ. Nhưng tiền tiết kiệm của em cũng đã nộp phạt rồi, cho nên em sẽ đến nơi đó rồi gọi vài cuộc điện thoại, em nghĩ mình có thể nhờ vả được ông chủ Tôn. Trước đây em từng kể, ông chủ Tôn bị tống vào tù chỗ mà anh muốn đến đấy, sau khi ra tù liền đi buôn.

Tôi hỏi: Em tìm ông ta bằng cách nào?

Na Na mỉm cười, nói: Em có số của ông ta mà.

Tôi bảo: Trước tiên em cứ thử liên hệ xem, lỡ may ông ta đổi số rồi thì sao?

Na Na nói: Không đâu, đến đó em sẽ liên lạc lại.

Tôi hỏi: Tại sao?

Na Na đáp: Vì thay số hay chưa, chuyện cũng xảy ra rồi, em biết sớm hay biết muộn kết quả cũng như nhau cả, chẳng thể thay đổi được gì. Chúng ta còn phải đi mấy trăm ki lô mét nữa, chẳng may không gọi được, tâm trạng em sẽ rầu rĩ rải khắp mấy trăm ki lô mét đó. Em không gọi.

Tôi nói: Em đúng là tự lừa mình dối người.

Na Na bảo: Tất nhiên rồi, nếu không thì làm sao em duy trì được tâm trạng vui vẻ chứ.

Dòng xe di chuyển chầm chậm, có lẽ vụ tai nạn phía trước đã được xử lý xong. Na Na như người chết đi sống lại. Đi khoảng chục phút thì hiện trường vụ tai nạn đã hiện ra trước mắt. Do vụ tai nạn xảy ra gần vỉa hè nên có rất nhiều máu đỏ tươi chảy dầm dề xuống mặt đường. Tôi bảo: Chắc là hiện trường vụ tai nạn đang được cọ rửa.

Na Na nói: Sao mà nhiều máu thế.

Tôi bảo: Nếu không thì sao lại tắc đường lâu vậy chứ.

Na Na lại tiếp lời: Có khả năng là có người chết.

Tôi thở dài một tiếng.

Sau khi 1988 vượt lên trên hai chiếc xe buýt và xe tải, trước mắt tôi là một chiếc xe tải lật hẳn xuống đường, ánh mặt trời rọi thẳng lên sắc đỏ của ruột dưa hấu, càng làm nổi bật thứ màu nóng ấy, tôi thấy cơ mặt của Na Na giãn ra, nở một nụ cười, cô ấy bảo: Một phen hú vía.

Tôi nói: Na Na, em biết không, bốn chữ Một phen hú vía là câu thành ngữ đẹp nhất trong cuộc đời này đấy, so với Vui sướng tột độ, Lòe loẹt rối rắm, Thuận buồm xuôi gió, câu đó tuyệt vời hơn gấp vạn lần. Em có hiểu thế nào gọi là mất mát không?

Na Na bảo: Em chẳng còn gì để mất mát cả. Giờ em chỉ quan tâm đến đứa con trong bụng. Đây là tất cả tài sản quý giá của em.

Tôi nói: Nó là tài sản chung của em và bố nó, em có 23 nhiễm sắc thể, bố nó cũng có 23 nhiễm sắc thể.

Na Na liền hỏi tôi: Nhiễm sắc thể là cái gì?

Vì cơ sở lý luận của bản thân chưa được chắc chắn, nên tôi chẳng thể trả lời được câu hỏi của cô ấy, chỉ đành bảo rằng: Để hình thành nên đứa trẻ này, em chiếm một nửa, bố nó chiếm một nửa.

Na Na thực sự thất vọng, ngán ngẩm nói: À, em chỉ chiếm một nửa à.

Tôi đáp: Đúng vậy, em còn muốn chiếm bao nhiêu nữa?

Na Na nói: Đáng ra em phải chiếm tỉ lệ nhiều hơn chứ. Vì đứa trẻ ở trong bụng em, không thể nào lại 23: 23 Được, 23: 46 mới đúng, em thấy ít nhất em cũng phải chiếm 26, còn bố nó là 20.

Tôi nghe thấy thế mới bảo: Na Na, đây đâu phải là cổ phần công ty, anh biết em muốn chiếm giữ cổ phần, nhưng vấn đề này không thể thương lượng được.

Na Na xoa bụng mấy cái, nói: Ừm.

Con đường phía trước đã trở nên thông thoáng, tôi quay sang hỏi: Na Na, ước mơ của em là gì?

Na Na đáp: Em chẳng bảo rồi còn gì, ước mơ của em chính là làm ở tiệm mát xa, an toàn và kiếm được nhiều tiền. Nhưng lúc nào em cũng phải làm ở tiệm gội đầu, chẳng biết tại sao. Cho dù sau này có đến khách sạn, kiểu khách sạn em đã gặp anh tại đó ấy, cũng chỉ làm ở khu vực cắt tóc làm đẹp thôi, không phải khu vực mát xa. Không chỉ làm ẩu hơn nữa lại không an toàn, cả ngày cứ nơm nớp lo lắng, bên ngoài có động tĩnh gì là bên trong tim đâp thon thót chân run bần bật. Thực ra em cũng từng làm ở tiệm mát xa rồi đấy, tiệm đó cũng khá ổn, nhưng em làm được có một ngày sau đó liền bị trả lại.

Tôi cười nói: Tên quán là gì, không có ô dù gì sao?

Na Na đáp: Tên tiệm đó em quên rồi, dù sao cũng có chữ mát xa, Hoàng Cung hay Suối siếc gì ấy, ở Trùng Khánh, tức chết đi được. Nhưng dù sao ở Trùng Khánh em cũng thấy thoải mái, quanh co khúc khuỷu, lên núi xuống đèo, em bị lạc đường liên tục. Em thích nơi nào làm em bị lạc đường như thế.

Tôi hỏi: Tại sao vậy, chẳng phải như thế sẽ không an toàn sao?

Na Na đáp: Hi hi, dù sao có lạc nữa lạc mãi cũng chẳng thể ra khỏi Trùng Khánh, em có làm gì đi nữa thì cũng vẫn làm cái nghề này, kỹ thuật thì cũng chỉ có vài đường cơ bản, đi mãi trên con đường này anh không thể cho em chút cảm giác mới mẻ sao.

Tôi bảo: Anh cũng từng đến Trùng Khánh, nhưng lại không bị lạc đường.

Tôi nhớ lại cuộc sống của mình hồi ở Trùng Khánh. Sau khi rời bỏ Mạnh Mạnh, tôi đi thẳng đến Trùng Khánh, bởi tôi biết trước sau gì mình cũng sẽ lại rời thành phố này. Vừa đến Trùng Khánh, tôi đi tìm ngay một công việc ở tòa soạn báo. Thời gian đó ngành báo chí ở Tứ Xuyên khá tốt, nên tôi cảm thấy mình được thoải mái hơn một chút. Tin tức đầu tiên mà tôi làm là tìm hiểu một phòng tắm hơi, bởi những việc như thế này, vừa an toàn, không gây ra hậu quả gì, lại rất hot, không những thế còn nhận được những lời khen ngợi có cánh của lũ người dốt nát.

Tôi đi dạo vài vòng quanh khu vực mình ở, quyết định chọn một tiệm mát xa, tên là Hải Thượng Hoàng Cung. Tôi vốn trẻ trung và tràn đầy tinh lực, trong hành trình phiêu bạt dài dằng dặc cũng luôn muốn tìm kiếm nơi nào đó để nghỉ chân, hơn nữa còn hy vọng rút ngắn khoảng cách đối với những nơi như thế. Việc tìm hiểu một thành phố và quan hệ với một người phụ nữ chẳng khác gì nhau, đối với phụ nữ thì nhất định phải có vài cuộc yêu đương ân ái thì mới thực sự phá tan đi ngăn cách, còn đối với một thành phố thì cần phải tìm vài tiệm mát xa, đối với đàn ông, đó là cách hiểu nhanh nhất và chính xác nhất về một thành phố. Dù sao theo tôi được biết, tất cả những người đàn ông bên cạnh tôi đều đã từng làm như thế. Tất nhiên, đều là làm trước khi có bạn gái. Khi yêu một người, bạn sẽ cai được những thứ này và toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc. Hải Thượng Hoàng Cung khiến tôi hiểu hơn về Trùng Khánh, nhưng suy cho cùng tôi cũng là loại qua cầu rút ván.

Sau lần cuối cùng đến Hải Thượng Hoàng Cung, tôi đã viết một bài báo, dựa vào những trải nghiệm thực tế của mình, rồi dùng danh nghĩa một phóng viên điều tra ngầm để viết sự thực về ổ mại dâm ở tiệm mát xa này, tất nhiên nó cũng giống với tất cả những bài báo vô sỉ tương tự khác, câu kết của tôi là: Sau cùng, phóng viên đã viện lý do không được khỏe để rời khỏi phòng tắm hơi của tiệm mát xa đó.

Sau khi bỏ nghề này, tôi vẫn thường xuyên đọc được mấy bài báo kiểu như thế, đầu tiên phóng viên thấy mệt, cần xoa bóp mát xa, sau đó đi vào phòng tắm hơi. Tôi nghĩ không tay phóng viên nào lại không muốn thưởng thức cuộc sống như thế cả. Ra khỏi phòng tắm, đương nhiên sẽ được dẫn đến một phòng khác, ở đó, một nữ nhân viên trước tiên sẽ giả bộ mát xa cho tay phóng viên đó khoảng ba phút, sau đó bàn tay khẽ trườn đến những vùng nhạy cảm nhất mà cười tủm tỉm, sau khi lướt qua một hồi, cô nàng nhân viên sẽ áp sát tay phóng viên mà thỏ thẻ: Anh có muốn phục vụ đặc biệt không? Tiếp đó anh nào cũng sẽ vô tư lự mà hỏi lại: Có cái gì hay? Nhân viên mát xa khi ấy sẽ vô cùng thành thực trả lời lại rằng: Cái gì cũng có. Rồi phóng viên lựa chọn dịch vụ cái gì cũng có đó. Sau khi nhân viên mát xa cởi sạch quần áo trên người ra, phóng viên sẽ bảo thấy trong người không được khỏe, hoặc bạn mình xảy ra chuyện, rồi rời khỏi phòng tắm hơi, trở về nhà họ viết ra một bài báo như thế.

Sau khi đó, tôi luôn thầm tự trách bản thân mình rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy những bài báo kiểu đó là tôi lại không thể giữ được bình tĩnh. Tôi cảm giác điều đó thật sai trái, như khi con người ta quá mệt mỏi, căng thẳng thì phải tìm đến tiệm xông hơi, mát xa. Các phóng viên cũng vậy, tôi quá hiểu cái cảm giác khổ sở khi không được phép tiết lộ bất cứ điều gì. Và cuối cùng, sự kìm nén ấy lại được phơi bày ở những nơi có khả năng giải quyết nhất, như nơi này.

Nhất là khi thấy Na Na đang ở bên cạnh, tôi càng hiểu sâu sắc rằng không phải cô gái nào cũng đều giống Na Na, vui vẻ hát ca, nói không nuốt lời, tôi cũng biết rõ sự vô tình của những ả gái điếm, họ chẳng khác nào đám diễn viên vô nghĩa. Nhưng nếu đem gái điếm và diễn viên ra so sánh với nhau, thì đều không công bằng cho cả hai cho lắm. Cả đời chúng ta sẽ rất khó rung động trước một ả gái điếm, cũng rất khó động lòng trước một diễn viên, dù cho tôi có rung động trước một ả gái điếm, cô ấy cũng hiếm khi trao tôi chân tình, dù cho tôi có động lòng với diễn viên, chưa hẳn cô ấy sẽ đáp lại tôi thật lòng. Luôn có một hoặc vài lần trong đời như vậy, điều này đã trở thành hương vị của cuộc sống, nhất là trong trường hợp cá biệt như thế này, tỉ lệ bị tổn thương là rất lớn, dù là bị một giáo viên nữ làm tổn thương, hay một học sinh nữ làm tổn hại, cũng đều như nhau cả. Gái điếm hay diễn viên cũng đều xuất hiện với lớp phấn son trang điểm trên mặt, chúng ta không thể thấy được bộ mặt thật của họ, mà việc đoán định hỉ nộ ái ố của một người như thế sẽ luôn dễ mắc sai lầm. Hai danh xưng này từ trước đến nay không phải là cách gọi nghề nghiệp của gái điếm và diễn viên, mà để miêu tả hai loại trạng thái cuộc sống của phụ nữ. Ánh mặt trời thiêu đốt, mưa hè gió thu, Na Na ngồi cạnh tôi, cô ấy là gì tôi chẳng quan tâm, cô ấy chỉ như chiếc dây an toàn cho ghế phụ của xe tôi, là vị trí được định sẵn trong chuyến hành trình này. Đã dành một chiếc ghế phụ trên xe, vậy thì cứ để một người ngồi trên đó, chỉ cần một người không quá đáng ghét. Ít nhất Na Na cũng chưa từng mở miệng nói câu nào khiến tôi khó chịu cả.

Đột nhiên Na Na ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, rồi quay sang nói với tôi: À, em nhớ ra rồi, tiệm mát xa mà em làm được đúng một ngày đó tên là Hải Thượng Hoàng Cung. Có một tờ báo từng vạch trần bọn em, tiệm lập tức bị đóng cửa, rồi em lại trở về Nghi Xuân.

Chúng tôi dừng xe bên đường ăn bát mì, tôi gọi thêm cho Na Na hai tệ sườn, một đĩa gà chay, hai quả trứng ốp, còn có cả thịt thái chỉ xào với rau cải và cần tây nữa, ông chủ quán mì thấy thế liền nói: Anh bạn này, đây là lần đầu tiên kể từ khi mở quán tôi thấy có người gọi một bữa long trọng như thế đấy, anh đối xử với bạn gái mình thật tốt.

Na Na nói: Mọi người đều nhìn em kìa, em thấy ngại quá. Đây là bát mì to nhất trong đời em đấy.

Tôi bảo: Không sao, Na Na, em ăn nhiều vào, lãng phí một chút cũng không sao.

Na Na nói: Không được, không nên phô trương quá.

Tôi góp ý: Na Na, kể từ bây giờ, khi hai ta nói chuyện, em đừng bao giờ nhắc đến công việc của mình, em hãy nói chuyện giống như một cô gái bình thường, có được không?

Na Na nói: Em nhịn không nổi, đàn ông nói chuyện với em đều quanh quẩn chuyện đó, quan tâm một chút thì hỏi, hôm nay em làm mấy tiếng, bóng gió một chút thì hỏi, hôm nay tiếp bao nhiêu khách. Em thấy thoải mái lắm, chẳng có gì gò bó cả, em không có người bạn khác giới nào cả, cũng không thích có bạn trai, các chị em ở chỗ em thường có đủ các thể loại bạn trai, dập dình đón đưa suốt ngày, thế nhưng em lại chẳng thích đi chơi, mặc dù đâu em cũng đều đã đi qua, nhưng chỉ là đi cho biết, đi có một lần rồi chẳng thiết quay lại nữa. Em cũng chẳng muốn làm nghề này, nhưng thực sự em chẳng làm nổi gì khác. Anh bảo em đi làm nhân viên phục vụ, bưng bê đĩa bát, em cũng làm được, một tháng tám trăm tệ, sau khi làm được mấy tháng sẽ trở thành trưởng nhóm, một ngàn năm trăm tệ, không những đủ tiêu, mà còn được an toàn, cũng có thể tiết kiệm được thêm chút ít. Nhưng anh không biết đấy thôi, em không thể gột rửa được quá khứ của mình, anh có cho em sang Mỹ cũng thế thôi, việc đã từng làm rồi thì không thể thay đổi được nữa, ngay cả khi đi dọn bàn bưng bê, em vẫn cảm thấy mình là gái, vậy thì hà tất em phải thế, rồi lại tự dằn vặt mình. Em từng thử làm nghề khác nhưng vẫn không thành, cho dù em có lấy chồng, thì anh ấy nhất định phải biết em làm nghề này, nhưng em lại không thích những khách làng chơi thông thường, chỉ có ông chủ Tôn thôi. Thực ra ông chủ Tôn cũng có tiếng tăm, em vốn chỉ yêu ông ta thôi, anh biết đấy tình yêu ấy mà, nó rất nhẹ nhàng, con gái cứ đơn giản thế thôi rồi lại yêu một người đến say đắm.

Tôi ngắt lời cô ấy, nói: Ừm, anh có thể hiểu được.

Na Na nói tiếp: Về ông chủ Tôn, thực ra em vốn chỉ thích thôi, anh nói yêu thì cũng thế cả, thực ra thích và yêu có gì khác biệt chứ. Có một lần ông chủ Tôn đã đón tất niên cùng em ở trong KTV, ông ấy hát bài Tình yêu người kéo thuyền, ông ấy hát say sưa, khi đó em quyết định mình sẽ thuộc về ông ta, mặc cho chẳng có danh phận gì cũng được. Anh hiểu không, đó mới là yêu thực sự, trở thành một người thuộc về họ.

Tôi bảo: Ăn nhanh lên, Na Na, mì của em trương hết rồi kìa, mì của em mà trương lên thì nước dùng sẽ rớt hết ra bàn đấy.

Na Na vụng về khuấy bát mì, nói: Nhiều quá, anh ăn giúp em với.

Tôi hỏi cô ấy: Na Na, thực ra em có thể xóa bỏ quá khứ của mình một cách dễ dàng mà, mỗi lần thấy mình không thoải mái, anh sẽ thay đổi hoàn toàn nơi ở mới, như thế sẽ không có ai quen biết em, em lại bắt đầu lại từ đầu.

Na Na nói: Anh có thể gột rửa được hết sao, em không làm thế được. Nếu em đẻ con gái, nó sẽ phải trong sạch, em không cho phép nó làm nghề này. Em đã từng nói với anh điều đó chưa nhỉ?

Tôi bảo: Ừm, em luôn nhấn mạnh nó. Em nói phải cho con đi du học ở Triều Tiên.

Cuối cùng Na Na cũng không ăn hết bát mì. Chúng tôi rẽ vào trạm để đổ xăng. Na Na vào nhà vệ sinh của trạm xăng, cô ấy nói: Phụ nữ có thai không được nhịn, mỗi khi anh nhìn thấy nhà vệ sinh là phải cho em vào ngay.

Tôi nói: Em sẽ không bỏ chạy nữa chứ?

Na Na bảo: Không đâu. Anh định bỏ chạy sao?

Tôi nói: Không.

Na Na bảo: Không sao, anh cứ bỏ chạy đi, em chẳng sao đâu. Ở đâu em chả sống được.

Tôi nói: Anh đưa em đi tìm ông chủ Tôn.

Na Na đáp: Ừm. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu mà lo, anh là ông khách mà em đã nói chuyện nhiều nhất.

Tôi nói: Anh không phải là khách của em.

Na Na chợt sững người, nói: Lẽ nào anh muốn làm chủ của em.

Tôi bảo: Điều đó lại càng không thể. Chỉ là một người bạn thôi.

Na Na cười hỏi: Người bạn đã từng lên giường cùng nhau ư?

Tôi đáp: Vì em không nói sớm, nếu em nói đang có thai, anh làm sao lên giường với em được.

Na Na nói: Em cũng hối hận, nếu bảo sớm, anh sẽ không cần em nữa, em sẽ phải quay về, tuy bị mất mấy trăm đồng bạc đấy, nhưng kỳ thực lại tiết kiệm được hai vạn đồng. Đều tại em không chịu nói rõ với anh.

Tôi bảo: Na Na, thực ra nếu em vừa bước vào phòng mà nói rõ mọi chuyện, anh sẽ nhớ em suốt đời, chắc chắn em là cô gái điếm đầu tiên vừa bước vào cửa đã nói ngay là mình có bầu.

Na Na cười cười, nói: Anh nhìn kìa, camera đang quay chúng ta đấy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc camera khá lớn, đang chiếu thẳng về phía cửa hàng bách hóa của trạm xăng, đằng cuối là nhà vệ sinh. Tôi né sang bên một cách vô thức.

Na Na nói: Nào, chúng ta chụp chung một bức ảnh.

Hai chúng tôi đứng trước camera của cửa hàng bách hóa, cùng nhau mỉm cười nhìn vào máy quay trong năm giây.

Tôi hỏi Na Na: Đây được coi là cái gì?

Na Na bảo: Đây được coi là một nhánh của cảm giác an toàn. Gọi là cảm giác tồn tại. Em đọc trong sách đấy.

Tôi nói: Đúng là em có đọc sách thật.

Na Na đáp: Vâng, đôi lúc nhàn rỗi em cũng có đọc vài cuốn tạp chí. Nhưng em chỉ đọc tạp chí phụ nữ, tạp chí tình cảm, tạp chí tâm lý, tạp chí thời trang, nhiều nhất là mấy thứ ấy thôi, một vài thứ quá cao siêu như kiểu tin tức xã hội, chính trị gì đó em đều không thích đọc.

Tôi nói: Ừm, nếu không thì em cũng không bao giờ muốn cho con gái mình đến Triều Tiên.

Chúng tôi mua nước uống cùng một ít bánh quy và xúc xích, lái chiếc 1988 lên đường. Tia sáng lạnh lẽo cuối cùng của hoàng hôn đang dần tan biến. Tôi quay sang Na Na, nói: Na Na, em mệt thì ngủ, nếu chưa mệt thì kể chuyện đi.

Na Na nói: Em đã kể bao nhiêu chuyện như thế, nhưng anh vẫn chưa kể tí gì về mình cả, anh luôn trầm tư suy nghĩ. Chúng ta giao ước nhé, anh kể một chuyện rồi em kể tiếp một chuyện. Anh kể trước đi.

Tôi nói: Được, anh kể trước, kể cho em nghe chuyện của anh. Trước đây lâu lắm rồi, anh có một cô bạn gái, tên là Lưu Nhân Nhân, cô ấy là mối tình đầu của anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn rất thích cô ấy. Anh và Lưu Nhân Nhân quen nhau từ hồi tiểu học, thời đó anh đã bắt đầu chớm biết yêu, thích ngay một cô bạn gái mặc chiếc váy màu xanh lam, khảo sát qua nhiều nguồn, lại thêm mấy năm ròng chuyên đi kiểm tra tiết thể du͙c mắt, anh đã lật tung cả trường lên mà tìm kiếm, cuối cùng anh cũng xác định được cô gái đã khiến mình xao xuyến từ cái nhìn đầu tiên chính là Lưu Nhân Nhân. Lưu Nhân Nhân hát rất hay, gia đình cơ bản, khi đó mọi người đều ngốc nghếch luôn thích bắt chước, cô ấy cùng ba người bạn khác lập nhóm nhạc Tôi có hẹn với mùa xuân, tên thành viên là bốn nhân vật gì gì ấy, anh cũng chưa bao giờ xem bộ phim truyền hình đó.

Na Na ngắt lời tôi nói: Em cũng từng lập ban nhạc, khi còn nhỏ, mấy đứa hát hay lập thành một ban nhạc gồm có bốn chị em, không chỉ thế, bọn em còn đặt cho mỗi đứa một cái nghệ danh, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ, vì là chị em nên đều mang họ Liễu, tên em là Liễu Tư Băng, còn ba người kia là Liễu Tử Nhược, Liễu Nguyệt Dao, Liễu Tuyết Doanh. Những chuyện ấu trĩ như thế mọi người đều làm cả. Sau đó thì sao, anh nói đi.

Tôi kể tiếp: Nhưng hồi tiểu học anh không theo đuổi Lưu Nhân Nhân, mãi đến cấp ba, anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy. Cô ấy còn đặt cho anh một cái biệt hiệu, chính từ tiết tập thể du͙c cho mắt, cô ấy đã gọi anh là Phản Cách Mạng, từ đó về sau, mãi đến khi học hết cấp ba, anh luôn bị gọi là Phản Cách Mạng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giữ mãi trong lòng đến tận những năm cấp ba, em biết đấy anh thích cô ấy từ hồi tiểu học mà.

Na Na hỏi: Tại sao? Tại sao anh lại chậm chạp thế?

Tôi bất đắc dĩ phải kể cho cô ấy nghe: Con gái dậy thì sớm lắm, hồi ấy anh cao có 1m4, cô ấy đã cao hơn anh nửa cái đầu, phải hơn năm năm sau anh mới cao hơn được, lúc ấy anh mới dám theo đuổi cô ấy. Anh cũng chẳng biết cô ấy đã đổ hay chưa nữa. Dù sao anh cũng thật lòng thích cô ấy, mối tình đầu thường mê muội thế đấy. Sau này lên đại học anh đến thành phố khác, cô ấy là con gái nên gia đình bắt phải học gần nhà, cô ấy nói, chẳng còn cách nào, bố mẹ cô ấy bôn ba vất vả nhiều rồi, bây giờ chỉ muốn con gái quẩn quanh trong mấy bức tường. Em có hiểu không Na Na, thế nghĩa là ổn định đấy. Sau đó anh đi còn Lưu Nhân Nhân ở lại. Quả là anh chậm chạp thật, Lưu Nhân Nhân và anh hoàn toàn không giống nhau, với anh cô ấy là tình yêu đầu tiên, còn cô ấy trước có qua lại với một nam sinh trường ngoài, nhưng sau đó bị người ta đá, nên trong tình yêu cô ấy luôn có cảm giác đề phòng, cô ấy nói không thể để anh dễ dàng có được cô ấy như thế. Câu nói này phần nào đã bộc lộ những thiệt thòi cô ấy đã phải chịu trong mối tình trước. Đương nhiên anh cũng thấy không thoải mái, nhưng biết mình chưa tán đổ được hoàn toàn, nên anh không quá bận tâm. Cô ấy chỉ để anh nắm tay, lại còn phải nắm thế này, không được nắm thế kia, qua đây Na Na, anh làm thử cho em xem…

Na Na đưa tay ra, tôi xòe rộng bàn tay mình và đan vào các ngón tay của cô ấy rồi nắm chặt, tôi nói: Nắm tay thế này là không được.

Na Na không hiểu liền hỏi tôi: Tại sao?

Tôi nói: Anh không biết.

Na Na bảo: Có vẻ giống bọn em đấy, có vài người luôn đặt ra cho bản thân những quy tắc rất kỳ lạ.

Tôi nói: Cô ấy nghĩ nếu nắm tay như thế hai bên sẽ nảy sinh những cảm xúc khăng khít, gắn bó.

Na Na nói: Ờ, khả năng cô ấy sợ những ngón tay của anh làm gì đó với các ngón tay của cô ấy.

Tôi đáp: Cũng chẳng biết được. Dù sao anh cũng luôn phải cẩn thận từng tí một, anh yêu cô ấy, đến mức không giữ lại chút gì cho riêng mình. Yêu một cách đắm say ngu muội, dốc hết cả tâm can.

Na Na nói: Ồ, thế cậu bé của anh có được lôi ra không?

Tôi nói: Vẫn chưa đến bước ấy.

Na Na cười một cách sảng khoái: Ha ha ha ha.

Tôi nói: Nhưng anh cũng chẳng biết, lúc đó anh vẫn chưa hiểu gì về phụ nữ cả, anh cứ nghĩ rằng đó là giữ gìn tình cảm.

Na Na bảo: Ừm, sau đó thì sao, anh đi rồi chuyện tình cảm cũng qua đi phải không?

Tôi nói: Anh đi học xa cảm thấy đau khổ vô cùng, đôi thi còn nghĩ chẳng thèm học hành gì nữa, cứ thế về quê mà buôn bán sống cho qua ngày đoạn tháng, chí ít còn duy trì được tình cảm.

Na Na nói: Ừm, lẽ thường thôi mà, đa phần những kẻ lần đầu biết yêu đều điên cuồng như thế.

Tôi nói: Em không hiểu cảm giác của anh đâu, để tìm được người con gái ấy anh đã mất biết bao nhiêu công sức và thời gian, trong lòng anh, cô ấy không chỉ đơn thuần là một cô gái.

Na Na hỏi lại: Vậy thì là cái gì?

Tôi nói: Là một biểu tượng.

Na Na nói: Nghiêm trọng vậy.

Tôi đáp: Ừ, rất quan trọng.

Na Na hỏi tôi tiếp: Sau này thì sao?

Tôi nói: Sau này, anh vẫn đi học xa nhà, vậy là đến cái biệt danh Phản Cách Mạng của anh cũng không còn nữa, thực ra anh cũng thích cái biệt hiệu này, bởi nó là của Lưu Nhân Nhân đặt cho. Lưu Nhân Nhân nói gì, anh sẽ nói cái đó, khi đó anh còn hoàn toàn không biết tính cách của mình như thế nào nữa, mỗi khi ở bên cô ấy anh đều trở nên rối bời. Lưu Nhân Nhân bảo anh: Anh biết không, anh rất giống một người em trai của em, nhưng em lại cần một người anh trai.

Na Na cười khẩy một cái: Ha.

Tôi bảo: Sau lần ấy, mỗi khi gặp và yêu ai anh đều phải diễn, nhưng lại thấy rằng bạn diễn của mình không giống nhau, diễn một người anh trai thì cô bạn gái nói: Anh biết không, anh quá già dặn, em thích anh giống như một đứa em trai cơ, ở bên nhau phải luôn thấy thoải mái vui vẻ. Khi gặp người tiếp theo, anh diễn em trai, kết quả lại diễn hơi quá, thế quái nào lại diễn thành con trai cô ấy, cô ấy lại nói: Anh biết không, anh giống như con trai của em vậy, đừng giả bộ đáng yêu, đừng nói như thế nữa, anh khiến em không tìm được cảm giác an toàn, em thích được chăm sóc, thích một người giống bố mình, thế là đến cô tiếp theo, anh đã cố gắng trở thành một ông bố tốt, kết quả lại nhận được một câu: Em không thích tính cách của đàn ông trung niên, nhưng cũng chẳng ưa mấy chàng trai trẻ nhí nhố, em muốn một người giống như anh trai của em ấy. Anh đầu hàng rồi, em xem mấy cô nàng đó lúc muốn anh trai, lúc muốn em trai, lúc lại muốn một ông bố, còn anh thật ra vẫn cứ giả làm Tôn Tử, các cô ấy thích bố hay anh em trai như thế, thì tốt nhất lấy luôn người nhà mình cho xong.

Na Na bảo: Chuyện này cũng là do anh, không thể nghĩ như thế được. Anh có thể là chính mình.

Đến lượt tôi nhếch miệng cười khẩy, nói: Là chính mình ư, một từ thật quê mùa, muốn sinh tồn phải biết quan sát sắc mặt của người khác, dựa vào những hỉ nộ ái ố đó mà diễn theo.

Na Na nói: Vậy thì anh là một diễn viên tồi, không biết cách phối hợp với bạn diễn của mình, về phương diện này anh phải học hỏi kinh nghiệm của em nhiều, sau này em sẽ dạy anh từng tí một, rất có ích, đảm bảo anh không bao giờ diễn sai vai nào.

Tôi nói: Sau này, anh cũng chẳng diễn nữa, nhưng anh không hiểu nổi rốt cuộc mình là ai, anh bắt đầu có cảm giác đề phòng từ khi đến với Mạnh Mạnh. Anh không còn đào bới hết cả tim gan ra mà yêu nữa, vậy mà sao vẫn đắm chìm trong men say, khi bình rượu của người ta còn chưa kịp mở.

Na Na phá lên cười rồi hỏi tôi: Manh Manh là ai?

Tôi đáp ngay: Không phải Manh Manh, mà là Mạnh Mạnh.

Na Na tò mò hỏi: Mạnh Mạnh trông thế nào?

Tôi bảo: Đợi chút anh cho em xem ảnh, anh có ảnh của cô ấy đây.

Na Na lại hỏi tôi: Vậy cuối cùng anh với Lưu Nhân Nhân thế nào?

Tôi nói: Bọn anh không đến được với nhau. Lần cuối cùng dạo bước bên nhau trên một con đường, là khi anh sắp phải đi, cô ấy nói: Bọn mình hẹn nhau ngày này của mười năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau nơi cuối con đường này. Anh nói với cô ấy: Con đường này dài như thế, hơn nữa lại là đường quốc lộ, phía cuối chắc là biên giới phía Đông Nam Tây Bắc nào đó rồi. Lưu Nhân Nhân nói: Lúc đó chắc chắn anh đã quên rồi. Anh nói giọng chắc nịch: Em yên tâm, anh sẽ nhớ mãi.

Na Na ngây người nhìn tôi, tôi vốn nghĩ cô gái nào cũng sẽ cảm động trước cuộc tình sướt mướt của mình. Na Na nói với tôi: Hai người, đúng là ngốc nghếch.

Tôi ngập ngừng vài giây, nhớ ra Na Na đã tiếp xúc với đủ loại người trên thế gian, cô ấy đọc vị người khác cứ như duyệt binh vậy nên chắc chắn sẽ cảm thấy chuyện này là viển vông. Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi dường như quên mất những điều này, giống như một người bạn cũ tình cờ gặp lại. Tôi thực sự yêu Nhân Nhân, nếu chỉ được phép kể một câu chuyện trong đời, tôi sẽ kể ra câu chuyện này, chỉ là một chuyện đời thường bình dị, những lời trần thuật mộc mạc không hề có khúc quanh co, lại chẳng một chút cao trào, chỉ đơn giản là việc kiếm tìm, quen biết, chia tay, nhẹ nhàng như gặp một cây đèn giao thông bên đường, nhưng nếu đã lỡ dừng chân, bạn sẽ phát hiện ra rằng, nó cứ mãi nhấp nháy đèn vàng. Mắt tôi không rời chiếc đèn tín hiệu, đứng chờ rất lâu dưới cột đèn, không biết sau khi kết thúc màu vàng đó, đèn sẽ sáng lên màu xanh hay màu đỏ, tôi cứ thế đợi đến mức mù màu đỏ – xanh.

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất